Ngay cả sau khi Thăng Thiên, lời hứa của Chúa Kitô vẫn còn đó: Chúa Thánh Thần sẽ đến, và niềm vui sẽ trở lại.
Tác giả: Regis Martin

Chúng ta hãy trở về nơi tất cả đã bắt đầu, đó là tối thứ Năm Tuần Thánh. Địa điểm là Phòng Tiệc Ly ở Giêrusalem. Và sự kiện, đó là gì nếu không phải là bữa tiệc Vượt Qua được Chúa Giêsu và các môn đệ của Người chia sẻ, một trong số đó sẽ trở nên kẻ phản bội vì vài đồng bạc khốn khổ? Đó là Bữa Tiệc Ly của họ, và bữa ăn vừa kết thúc, một đám mây u ám và tăm tối bao trùm lấy các môn đệ còn lại của Người, nhấn chìm mỗi người trong một nỗi buồn dường như không bao giờ kết thúc.
Tông đồ Gioan, người đã ở đó đêm ấy, tựa đầu vào ngực Thầy, cho chúng ta biết tất cả những gì chúng ta cần biết – bao gồm cả những điều sau đây, vốn khiến mọi người sững sờ và đau đớn: “Một ít nữa, anh em sẽ không thấy Thầy; rồi lại một ít nữa, anh em sẽ thấy Thầy” (Ga 16,17).
Điều này có nghĩa là gì? Chúa Giêsu, thấy được nỗi thống khổ, sự bối rối của họ, tiếp tục trấn an họ, ngay cả khi cảm giác mầu nhiệm ngày càng sâu sắc hơn: “Thật, Thầy bảo thật anh em, anh em sẽ khóc lóc và than van, còn thế gian sẽ vui mừng; anh em sẽ lo buồn, nhưng nỗi buồn của anh em sẽ trở thành niềm vui” (Ga 16,20). Và tại sao lại như vậy? Bởi vì, dù nỗi buồn họ phải mang nặng đến đâu, Chúa Kitô sẽ trở lại, và khi Người trở lại, “Thầy sẽ gặp lại anh em, và lòng anh em sẽ vui mừng, và niềm vui của anh em, không ai lấy mất được.”
“Ngày đó, anh em không còn phải hỏi Thầy điều gì nữa. Thật, Thầy bảo thật anh em, anh em xin gì nơi Chúa Cha, Người sẽ ban cho anh em nhân danh Thầy. Cho đến nay, anh em đã không xin gì nhân danh Thầy; hãy xin, và anh em sẽ nhận được, để niềm vui của anh em được trọn vẹn” (Ga 16,22-24).
Chương này kết thúc với việc các môn đệ thốt lên với Chúa Giêsu rằng bây giờ cuối cùng, “chúng con biết rằng Thầy biết mọi sự, và không cần ai phải hỏi Thầy nữa; nhờ đó chúng con tin rằng Thầy từ Thiên Chúa mà ra” (Ga 16,30). Chúa Giêsu đáp lại, diễn tả một cách cao siêu tất cả những gì chúng ta cần về đức tin, đức cậy và đức mến cho hành trình trở về với Thiên Chúa:
“Đã đến giờ, và giờ ấy đã đến, anh em sẽ bị phân tán, mỗi người về nhà nấy, và để Thầy một mình; nhưng Thầy không ở một mình, vì có Chúa Cha ở với Thầy. Thầy đã nói những điều này với anh em, để trong Thầy anh em được bình an. Trong thế gian, anh em phải chịu gian truân; nhưng hãy can đảm lên, Thầy đã thắng thế gian” (Ga 16,33).
Còn có sự an ủi nào lớn hơn mà người ta có thể cầu xin? Đó là biết với sự chắc chắn tuyệt đối về mặt đạo đức rằng Đấng mà mọi lời hứa đều dựa vào đã chiến thắng thế gian? Với điều đó trong tay, không còn gì phải sợ hãi.
Hợp âm hùng mạnh đã được vang lên hai chương trước đó khi Chúa Giêsu nói với các môn đệ tại sao Người lại ra đi. “Lòng anh em đừng xao xuyến,” Người bắt đầu. “Trong nhà Cha Thầy có nhiều chỗ ở; nếu không, Thầy đã nói với anh em rồi, vì Thầy đi dọn chỗ cho anh em? Và khi Thầy đi và dọn chỗ cho anh em, Thầy sẽ trở lại và đem anh em về với Thầy, để Thầy ở đâu, anh em cũng ở đó” (Ga 14,2-3).
Vì vậy, Người ra đi để sắp xếp mọi việc ở thế giới bên kia. Trong khi đó, điều gì sẽ xảy ra với chúng ta trong một thế giới không còn Người? Ý tôi là, nếu Người bận rộn sửa soạn mọi thứ cho chúng ta trên Thiên đàng, làm sao chúng ta có thể đối phó với sự vắng mặt của Người ở dưới thế này? Trái đất sẽ ảm đạm và không thể chịu đựng được biết bao nếu không có Người. Và câu trả lời, khá đơn giản, là không ai trong số những người theo Người sẽ bị bỏ lại, mồ côi và đơn độc.
“Thầy sẽ không để anh em mồ côi,” Người nhấn mạnh, “Thầy sẽ đến với anh em.”
Tuyệt vời. Nhưng chính xác điều đó sẽ xảy ra như thế nào một khi Người đã rời khỏi thế gian, thân thể vinh hiển của Người lên trời? Điều đó sẽ xảy ra, Người nói với chúng ta, trong chính sự sống của Chúa Thánh Thần, Đấng, trong ngọn lửa Ngũ Tuần của tình yêu Thiên Chúa, sẽ ngự xuống trên tất cả những ai được kết hợp với Chúa Giêsu, như cành nho được kết hợp với cây nho để chúng có thể sinh hoa trái.
Nhà thơ Eliot, trong phần áp chót của tác phẩm Four Quartets, đã cho chúng ta một cách diễn đạt khó quên về mầu nhiệm này: “Bồ câu từ trời cao xé tan không khí,” ông nói với chúng ta,
Bằng ngọn lửa của nỗi kinh hoàng rực sáng Mà những chiếc lưỡi tuyên bố Sự giải thoát duy nhất khỏi tội lỗi và sai lầm. Niềm hy vọng duy nhất hoặc là tuyệt vọng Nằm trong sự lựa chọn giữa giàn thiêu này hay giàn thiêu khác — Được cứu chuộc khỏi lửa bằng lửa.
Và chúng ta sẽ gán cho ai một sự dày vò tinh tế như vậy? Câu trả lời, Eliot nói, là “Tình Yêu.”
Tình Yêu là Danh Xưng xa lạ Đằng sau những bàn tay đã dệt nên Chiếc áo lửa không thể chịu đựng nổi Mà sức người không thể cởi bỏ. Chúng ta chỉ sống, chỉ thở Bị thiêu đốt bởi lửa này hay lửa khác.
Đây có thể không chính xác là cách diễn đạt mà Chúa Giêsu Kitô truyền tải thông điệp cứu độ của Người, nhưng ý nghĩa và ý định là như nhau. “Thầy đã nói những điều này với anh em, khi Thầy còn ở với anh em,” Chúa Giêsu nói với họ:
Nhưng Đấng Bào Chữa, là Chúa Thánh Thần, mà Chúa Cha sẽ sai đến nhân danh Thầy, Người sẽ dạy anh em mọi điều, và sẽ làm cho anh em nhớ lại mọi điều Thầy đã nói với anh em. Thầy để lại bình an cho anh em; Thầy ban bình an của Thầy cho anh em; Thầy ban cho anh em không như thế gian ban. Lòng anh em đừng xao xuyến, cũng đừng sợ hãi. (Ga 14,25-27)
Do đó, hai lời hứa đã được ban cho, một cho cõi đời đời, vốn không có hồi kết, lời hứa kia cho thời gian, vốn là điều kiện của thế giới hữu hạn này. Hai hồng ân vô cùng mầu nhiệm, được ban cho những người mà Người yêu thương cho đến cùng: hồng ân sự sống vĩnh cửu và khả năng chịu đựng ngay cả cuộc sống này. Cả hai đều được giao phó cho Hiền Thê, vì người mà Người đã chọn, từ một chiều sâu tình yêu không thể hiểu thấu, để hiến dâng mạng sống mình.
Do đó, có thể hiểu được, khi rời khỏi những người mà Người yêu thương đầu tiên trên thế gian, Chúa Giêsu sẽ hết sức cố gắng để trấn an họ rằng Người không chỉ đơn giản là phó mặc cuộc sống và tương lai của họ cho bốn phương gió. Nhưng họ, và tất cả những người sau này sẽ gắn bó với Chúa Kitô trong đời sống của Giáo hội Người, sẽ được hướng dẫn và định hình qua biển cả lịch sử nhân loại vĩ đại và đáng sợ đó bởi một ngọn gió rất đặc biệt, đó là Hơi Thở của chính Thánh Thần Thiên Chúa, Đấng sẽ ban phát một cách không sai lầm cả sự an ủi và lời khuyên cho Dân Lữ hành của Người khi họ trên đường trở về với Thiên Chúa.
Chúa nói: “Thầy ở cùng anh em mọi ngày,” và bằng việc đổ máu mình, Người rõ ràng muốn nói như vậy, “cho đến tận thế,” trích dẫn dòng cuối cùng của Tin Mừng Thánh Mátthêu (28,20).
Và hình thức của việc ở-cùng-chúng-ta trong Chúa Kitô này là gì? Không gì khác hơn là chính Chúa Thánh Thần, Đấng, như nhà thơ Hopkins đã diễn tả một cách tuyệt đẹp, “ấp ủ thế giới cong oằn này bằng bộ ngực ấm áp và với đôi cánh, ôi, sáng ngời.” Chính Ngôi Ba của Ba Ngôi Chí Thánh, Đấng, từ muôn đời, thở ra tình yêu giữa Chúa Cha và Chúa Con. Chính Người sẽ là sự hiện diện của chính Thiên Chúa trong chúng ta, trong con người sâu thẳm nhất của chúng ta, ngay cả khi Người vẫn mãi mãi ở ngoài chúng ta một cách dễ dàng, nép mình trong sự đồng hành của Thiên Chúa Vĩnh Cửu.
Và vì vậy, cũng như Giáng Sinh đến mỗi ngày với những ai, giống như Đức Mẹ, chào đón Người trong lòng dạ, thì Lễ Ngũ Tuần cũng sẽ đến mỗi ngày một cách không sai lầm với những ai, giống như các Tông đồ đầu tiên, chào đón Thánh Thần hùng mạnh và nhân từ vào tâm hồn và gia đình của họ.
- Đức Thánh Cha ký Tông huấn “Dilexi te”, tông huấn đầu tiên của ngài
- ĐTC Lêô XIV gặp gỡ và cầu nguyện với hàng trăm ngàn bạn trẻ tại Tor Vergata
- Đức Lêô XIV trong danh sách ‘Những người có ảnh hưởng nhất trong lĩnh vực AI’ của tạp chí Time
- Ban Giáo lý Đức tin GPTB hân hạnh giới thiệu: LỊCH BÁO GIẢNG – LỚP GIÁO LÝ VIÊN CẤP I
- Nghiên cứu mới: Phụ nữ phá thai có nguy cơ cao gặp vấn đề sức khỏe tâm thần














