Hôm nay, có ai đó nhớ nhà!

Hôm nay, có ai đó nhớ nhà!
Có những ngày, giữa nhịp sống tất bật và dòng người trôi không dứt, ta bỗng khựng lại bởi một cảm giác rất quen: cảm giác nhớ nhà. Nó đến nhẹ như cơn gió thoảng, rồi bất ngờ trở nên đủ mạnh để khiến trái tim se lại, như thể ai đó chạm khẽ vào một nốt nhạc xưa mà ta tưởng đã lãng quên.
Người ta nói rằng, “mười năm đầu đời để mơ về thành phố, rồi phần đời còn lại để thương về nơi mình rời đi.” Lời ấy có lẽ đúng hơn ta nghĩ. Khi còn nhỏ, ta chỉ nhìn về phía trước: những con đường dài dẫn đến đại học, những tòa nhà cao tầng xuất hiện trong trí tưởng tượng, những cơ hội rộng mở mà ta tin rằng chỉ có thể tìm thấy ở những vùng đất đông đúc, rực sáng và nhiều lời hứa.
Ngày cánh cổng đại học mở ra, ta mang theo tất cả những háo hức ấy, giống như đặt chân vào một thế giới mới — nơi mọi thứ đều rộng lớn hơn: giấc mơ lớn hơn, kỳ vọng lớn hơn, và cả nỗi cô đơn cũng lớn hơn.
1. Thành phố rộng, nhưng lòng người đôi khi nhỏ lại
Những ngày đầu xa nhà, ta tập làm quen với việc tự lo cho mình. Tự chọn bữa ăn, tự xoay xở tiền trọ, tự học cách đứng vững trước những bài kiểm tra, trước cái lạnh bất ngờ của đêm mất điện, hay đơn giản là trước những tin nhắn của bố mẹ hỏi “vẫn ổn chứ con?” mà ta chỉ biết đáp gọn: “Dạ, con ổn.”
Thành phố có thể rộng, nhưng đôi lúc ta cảm thấy mình nhỏ bé đến mức có thể bị nuốt chửng giữa những hàng xe, những deadline nối đuôi nhau và những lo toan mà trước đây ta chưa từng nghĩ tới. Sự mạnh mẽ mà ta tin rằng mình sẽ có đôi khi lại không đủ để vượt qua một buổi chiều buồn trời đổ mưa, hay một tối trở về phòng tối đèn mà chẳng ai đợi cửa.
Chính trong những khoảnh khắc ấy, nỗi nhớ nhà âm ỉ trong tim ta, như hơi ấm từ bếp lửa cũ, không rực lên nhưng đủ để ta cảm nhận. Như tiếng mẹ gọi vọng vào chiều muộn, như bóng lưng cha ngồi trước hiên nhìn mây kéo qua, như mùi cơm mới trong gian bếp đơn sơ, hay tiếng chó sủa quen thuộc trước sân. Những điều bình thường đến mức ta từng nghĩ rằng chúng sẽ mãi ở đó.
2. Trưởng thành không phải là rời xa
Hóa ra, trưởng thành không phải là rời xa để trở nên mạnh mẽ. Trưởng thành là mang theo trong mình những điều đã từng thuộc về — những điều nhỏ bé nhưng bền bỉ, những điều đơn sơ nhưng đi cùng ta trong từng bước chân lặng lẽ.
Ta nhận ra rằng hơi ấm của căn nhà cũ vẫn theo ta đến thành phố, dưới hình dạng những thói quen nhỏ: thói quen pha tách trà buổi sáng như mẹ vẫn làm; thói quen kiểm tra cửa sổ mỗi tối, giống cha; thói quen cất vài món ăn vặt như thuở còn ở bên anh chị em. Những điều tưởng chừng vụn vặt ấy hóa ra là sợi dây mảnh mai buộc ta vào ký ức, để mỗi lần lạc hướng, ta biết mình vẫn còn nơi để quay về.
Có lẽ ai cũng mang theo một phiên bản của mái nhà trong tim — không phải bằng hình ảnh, mà bằng cảm giác: cảm giác an toàn, cảm giác được thấu hiểu mà không cần nói nhiều, cảm giác ta chẳng phải cố gắng để được yêu thương.
3. Khi nỗi nhớ không còn là yếu đuối
Nếu hôm nay ai đó thấy lòng mình chùng xuống vì nhớ nhà, thì xin đừng tự trách. Nỗi nhớ không đánh dấu sự yếu mềm. Nó chỉ nhắc rằng ta được sinh ra từ một nơi có đủ thương yêu để nhớ về.
Nhớ nhà giúp ta biết mình không cô độc giữa thành phố đông người. Nhớ nhà khiến ta chậm lại để cảm nhận lòng mình. Nhớ nhà đôi khi còn là điều duy nhất giúp ta bình tĩnh giữa những giông gió của đời sống.
Có thể, sau một ngày dài đầy áp lực, ta tình cờ nhìn thấy chiếc xe bán bánh canh trước cổng xóm cũ và ký ức ùa về. Có thể, ta nghe một bài hát từ thuở bé và tim mình dậy lên một khoảng lặng. Có thể là một thông báo chuyển khoản tiền từ bố mẹ, kèm theo dòng chữ vội vàng “Con cứ dùng, đừng thiếu.” Những điều nhỏ nhặt ấy không chỉ khiến ta nhớ, mà còn giúp ta biết ơn.
4. Nơi ta rời đi, và cũng là nơi ta hướng về
Dù ta đi xa đến đâu, dù ta sẽ có những ngôi nhà mới, những hạnh phúc mới, thì căn nhà đầu tiên vẫn giữ một vị trí mà không nơi nào thay thế được. Nó là gốc rễ của những điều ta tin, là lý do ta biết yêu thương, là nơi ta học cách kiên nhẫn, tử tế, và can đảm.
Khi ta vấp ngã, ta nghĩ về nhà.
Khi ta thành công, ta cũng nghĩ về nhà.
Và khi ta không biết phải đi về đâu giữa thành phố mênh mông này, nhà là nơi duy nhất hiện ra trong tâm trí với ánh đèn vẫn sáng.
5. Hôm nay, có ai đó nhớ nhà…
Vậy nếu hôm nay bạn nhớ nhà, hãy để mình được nhớ. Không cần phải tỏ ra cứng rắn. Không cần phải che giấu cảm xúc chân thật nhất của lòng mình.
Nhớ để biết rằng ta có một nơi để trở về.
Nhớ để thấy lòng dịu lại trước những áp lực dồn dập.
Nhớ để biết rằng, dù cuộc đời có xô đẩy ta đi bao xa, vẫn có người chờ ta bằng tất cả yêu thương — đôi khi không nói thành lời, nhưng đủ để ta biết mình chưa bao giờ lẻ loi.
Và phải chăng, chính nỗi nhớ ấy mới khiến cuộc hành trình của ta ý nghĩa: ta đi xa không phải để rời bỏ, mà để một ngày nào đó trở về, với tâm hồn đã trưởng thành hơn, và với trái tim vẫn trọn vẹn như lúc bắt đầu.
Fr. Phạm Quang Long
Xem Thêm:  Lời nguyện Khiêm nhường của Cha sở xứ Ars