Giữ lời trong yêu thương và kính trọng – Nhật ký thiêng liêng 4/9/2025

giao-xu-cat-noi
giao-xu-cat-noi
Em thương mến,
Trong cuộc sống, ta chẳng lạ gì cảnh một người từng có địa vị, tài năng hay quyền thế, bỗng khi sa cơ lại trở thành đề tài cho thiên hạ bàn tán. Người ngoài thì hả hê, kẻ nhỏ bé lại nhân cơ hội mỉa mai, châm chọc, chê cười.
Dân gian có câu: “Hổ sa cơ, không đến lượt chó mèo lên tiếng” hay “Rồng mắc cạn cũng không ngang hàng với tép tôm”. Những lời ấy không phải để phân biệt sang hèn, hay xúc phạm nhân phẩm, mà là nhắc ta rằng: sự khôn ngoan nhiều khi nằm ở chỗ biết giữ ý tứ, không vội phán xét những điều vượt quá tầm mình. Người bề dưới mà tùy tiện bình phẩm về bậc trên, chẳng những không mang lại ích lợi, mà còn có thể vô tình phơi bày sự thiển cận của chính mình.
Trong Giáo hội, điều này lại càng đáng suy ngẫm. Các bậc mục tử cũng là con người, với những giới hạn và yếu đuối riêng. Có khi ta nghe, thấy hoặc biết đến những thiếu sót nơi các ngài, và phản xạ tự nhiên là muốn bóc trần sự thật, phanh phui sự dữ, thậm chí vội vã cầm dao mổ xẻ như thể mình nắm giữ công lý.
Nhưng thử hỏi: nếu thật sự có sai phạm, thì liệu đến lượt em hay anh phải lên tiếng chăng? Và lời nói của ta có đủ sức nặng để mang lại ánh sáng, hay chỉ tan biến như bọt biển va vào bờ cát dài phẳng lặng?
Giới răn thứ tám dạy: “Chớ làm chứng dối”. Điều ấy không chỉ nhắc ta tránh vu khống, mà còn cảnh tỉnh về việc nói hành, nói xấu, gây tổn hại đến danh dự tha nhân một cách không cần thiết. Với các bậc mục tử, điều ấy càng nguy hại, vì dễ gieo chia rẽ, làm suy giảm lòng tin của cộng đoàn. Trong khi đó, Giáo hội vốn đã có quy trình sửa dạy và thanh luyện: từ lời nhắc nhở kín đáo, cho đến những biện pháp chính thức theo Giáo luật. Đó là trách nhiệm của thẩm quyền, chứ không phải chuyện để giáo dân bàn tán, châm chọc hay nhạo báng.
Chúa thương cho anh em mình được học hành, có của cải đầy đủ. Đó là phúc phận, là ân sủng và tình yêu Ngài dành cho chúng ta. Những điều ấy lẽ ra phải giúp ta thêm khiêm cung và biết tạ ơn. Thế nhưng, đôi khi chính lời nói của ta lại vô tình gây tổn thương cho những tâm hồn đạo hạnh. Anh tin rằng, Chúa không ban cho ta ơn lành để rồi biến nó thành khí cụ gây đau lòng cho người khác, mà để ta sống xứng đáng hơn, yêu thương hơn, khiêm tốn hơn.
Thực sự, chúng ta không có quyền và cũng chẳng xứng đáng để đem chức thánh linh mục ra làm trò giễu cợt. Đó là điều tối kỵ. Dẫu có những thiếu sót hay lầm lỗi nơi con người, thì chức linh mục vẫn là một bí tích thiêng liêng. Ai có sai phạm thì chính họ phải chịu trách nhiệm trước Chúa và trước Giáo hội.
Em ạ, công lý mà Giáo hội tìm kiếm không phải là sự bao che cho sự dữ, nhưng là công lý trong tình thương: vừa nghiêm minh để bảo vệ sự thật, vừa nhân từ để mở đường hoán cải. Công lý của trần gian vốn chẳng bao giờ viên mãn. Chỉ trong ngày sau hết, khi Đức Kitô quang lâm, công lý mới được thực hiện trọn vẹn: vừa công bằng tuyệt đối, vừa chan chứa lòng thương xót.
Vậy thì, thái độ xứng hợp của người tín hữu hôm nay là gì? Ấy là sự khiêm nhường: ý thức rằng ta không phải quan tòa. Là sự tôn trọng: giữ lời nói để không vô tình làm tổn thương uy tín của các mục tử. Và hơn hết, là sự cầu nguyện: xin Chúa nâng đỡ, thanh luyện và thánh hóa các ngài, để luôn trung thành với sứ vụ chăn dắt đoàn chiên.
Giữ lời trong yêu thương và kính trọng, đó chính là cách mà em, anh, và tất cả chúng ta có thể cùng nhau xây dựng một Giáo hội hiệp thông, vững mạnh và tràn đầy hy vọng.
Thương mến!