Lời Nhắn Từ Một Linh Mục Mệt Mỏi

Lời Nhắn Từ Một Linh Mục Mệt Mỏi
Có những nỗi mệt mỏi âm thầm đến mức chính người đang mang nó cũng khó nhận ra. Trong đời sống linh mục, đó là một dạng hao mòn đặc biệt — không phải sự kiệt sức của thân xác, mà là sự mỏi mòn của tâm hồn, đến từ những trách nhiệm thiêng liêng mà chúng tôi đón nhận mỗi ngày, mỗi giờ, và đôi khi, mỗi hơi thở.
Người ta thường nghĩ linh mục là người mạnh mẽ: luôn sẵn sàng lắng nghe, luôn bình tĩnh trước nỗi đau, luôn có lời khuyên lúc người khác bối rối, và luôn đứng vững ngay cả khi cuộc đời của bao người khác đang nghiêng ngả. Nhưng đằng sau sự vững vàng ấy là những phút giây mà chính chúng tôi cũng cảm thấy mệt, cảm thấy trống rỗng, cảm thấy như mình đang cố gắng nâng đỡ nhiều hơn khả năng của một trái tim bình thường.
Mỗi ngày, chúng tôi gặp biết bao câu chuyện đời — những chia sẻ nước mắt trong tòa giải tội, những cuộc hôn nhân nứt vỡ, những người mẹ đến xin cầu nguyện cho đứa con đang mất phương hướng, những bệnh nhân cuối đời tìm kiếm một lời an ủi cuối cùng… Có những buổi tối khuya, nhà xứ đã tắt đèn, nhưng một tiếng gọi khẩn cấp vẫn khiến chúng tôi vội vã ra đi. Và trong những sứ vụ ấy, dù không bao giờ lên tiếng, chúng tôi tiếp nhận rất nhiều nỗi đau không thuộc về mình.
Dần dần, những nỗi đau ấy lắng lại, như những lớp trầm tích bồi lên tâm hồn. Chúng không làm linh mục yếu đi, nhưng làm trái tim trở nên nặng hơn, nhạy cảm hơn, và đôi khi dễ đau hơn.
Và thế là, một ngày nào đó, có thể bạn nhìn thấy chúng tôi đi chậm hơn thường lệ, im lặng lâu hơn bình thường, hoặc lặng lẽ ngồi ở một góc nào đó của nhà thờ. Đừng trách. Đừng nghĩ đó là sự xa cách. Nhiều khi, đó chỉ là khoảnh khắc hiếm hoi mà chúng tôi cho phép mình dừng lại — để thở, để lắng nghe tiếng lòng, để tìm lại sức mạnh đã cho đi gần hết trong ngày.
Chúng tôi cũng có những giới hạn.
Chúng tôi cũng có những nỗi lo.
Chúng tôi cũng có những vết thương không phải lúc nào cũng dễ hàn gắn.
Nhưng là linh mục, chúng tôi đôi khi quên mất điều đó. Chúng tôi cố gắng tỏ ra mạnh mẽ hơn mình thật sự có. Chúng tôi tiếp tục nở nụ cười, tiếp tục hiện diện, tiếp tục làm điểm tựa, ngay cả khi chính mình đang cần một điểm tựa nào đó.
Có những tối, sau khi cử hành thánh lễ cho cộng đoàn, khi nhà thờ đã vắng, chúng tôi bước xuống hàng ghế trống và ngồi một lúc dài trước Mình Thánh Chúa. Không phải để cầu xin một phép lạ, mà để tìm lại sự bình an đang dần trở nên mong manh. Trong thinh lặng ấy, chúng tôi thầm thưa với Chúa về những điều không thể nói với ai khác: những nỗi buồn, những thất vọng, những điều day dứt, và cả những giây phút cảm thấy mình không đủ.
Có những đêm khác, chúng tôi đọc lại những ý lễ xin cầu nguyện, những lời nhắn gửi đầy hy vọng của những người đang tín nhiệm nơi mình, và tự hỏi: “Con có thể cho họ được gì khi chính con cũng đang mệt mỏi đến thế này?” Nhưng chính lúc ấy, chúng tôi được nhắc nhớ rằng: chúng tôi không phải là nguồn sức mạnh; Chúa mới là nguồn sức mạnh. Và khi chúng tôi yếu đuối, chính Ngài nâng chúng tôi đứng dậy, để tiếp tục yêu thương, tiếp tục phục vụ, tiếp tục hiện diện.
Nếu một ngày bạn thấy linh mục của mình tỏ ra chậm lại, hơi xa cách, hoặc có phần mất bình tĩnh, xin hãy hiểu đó không phải là sự thờ ơ. Đó có thể là dấu hiệu cho thấy trái tim ấy đã phải giang rộng ra quá nhiều lần trong ngày, đến mức cần được khép lại một chút để tự chữa lành.
Nếu bạn nhìn thấy một linh mục ngồi thinh lặng bên hiên nhà xứ, xin đừng nghĩ rằng người ấy đang muốn tách mình khỏi cộng đoàn. Có thể đó là khoảnh khắc duy nhất trong ngày mà người ấy có thể cảm nhận lại chính mình — sau khi đã sống cho rất nhiều người khác.
Khi một linh mục dễ dàng bày tỏ chuyện của mình, thì đó là lúc họ có vấn đề nhất. Đó là lúc họ cần nghỉ ngơi, là lúc họ cần nâng đỡ.
Nếu bạn thấy chúng tôi mệt, xin đừng trách. Hãy cầu nguyện.
Nếu bạn thấy chúng tôi buồn, xin đừng hỏi quá nhiều. Hãy cầu nguyện.
Và nếu bạn thấy chúng tôi một mình, xin nhớ đến chúng tôi trong lời nguyện tối.
Một lời chào nhẹ, một câu hỏi han đơn sơ, hay chỉ là một nụ cười cũng có thể vực dậy tinh thần của một linh mục hơn bạn tưởng. Nơi mà ai cũng nghĩ chúng tôi là người nâng đỡ, đôi khi chúng tôi cũng cần được nâng đỡ.
Điều chúng tôi cần, trước hết, không phải là sự ái ngại, mà là lời cầu nguyện. Xin cầu nguyện để chúng tôi luôn tìm thấy thời gian cho chính lời cầu nguyện của mình — vì khi linh mục bỏ quên cầu nguyện, tâm hồn họ dễ trở nên cằn cỗi như mảnh đất khô lâu ngày không gặp mưa.
Xin cầu nguyện để trái tim chúng tôi luôn mềm lại sau những khô khan.
Xin cầu nguyện để đôi tay chúng tôi tiếp tục giang rộng, dù đôi lúc nặng trĩu.
Xin cầu nguyện để đôi chân chúng tôi bước vững, dù đường mục vụ có lúc gập ghềnh.
Xin cầu nguyện để chúng tôi không quên rằng mình cũng được yêu thương, cũng được cần đến, cũng được nâng đỡ.
Và trên hết, xin cầu nguyện để chúng tôi luôn trung thành với ơn gọi — không phải bằng sức riêng, mà bằng ân sủng của Thiên Chúa, đấng vẫn âm thầm gìn giữ người mục tử của ngài từng ngày.
Chúng tôi cầu nguyện cho bạn.
Xin hãy cầu nguyện cho chúng tôi.
Để trong mệt mỏi vẫn có bình an.
Trong yếu đuối vẫn có sức mạnh.
Và trong hành trình của mỗi người, luôn có Ánh sáng dẫn đường.
John Phạm Quang Long
Xem Thêm:  Ngày 07 tháng 10: Lễ đức mẹ mân côi